TEXT
READER

Phật đường Bishamondo được xây vào năm 1616 bên trong Nanshobo của Chùa Bizoji, một trong 5 nhánh của Chùa Miidera. Phật đường này được di dời sang khu phía Nam của Chùa Miidera vào năm 1909, sau đó được di dời đến vị trí hiện tại và trùng tu vào năm 1956.
Bishamondo là Phật đường thờ Bishamonten. Tòa nhà được thiết kế theo phong cách kiến trúc Thiền Tông (Zen), đồng thời kết hợp các yếu tố chiết trung thể hiện qua việc sử dụng các nét đặc trưng của kiến trúc Nhật Bản như trụ đỡ bằng gỗ kumimono v.v.. Những chạm trổ hoa văn hanazama và các thiết kế phức tạp khác trên cửa ốp gỗ sankarato ở chính diện của tòa nhà thể hiện phong cách trang nhã của thời Momoyama. Bishamondo được trùng tu, khôi phục lại sắc màu trang trí rực rỡ ban đầu vào năm 1989.

“5 nhánh của Chùa Miidera”

Các chùa chi nhánh của Chùa Miidera được xây dựng xung quanh chùa chính với mục đích cứu độ chúng sinh càng nhiều càng tốt từ thời Heian trở đi. Năm chi nhánh bao gồm Chùa Gonshoji, Bimyoji, Bizoji, Suikanji và Jozaiji, và được gọi là gobessho.

Ban đầu, bessho (chùa chi nhánh) từng là một cơ sở tôn giáo nằm ở nơi linh thiêng xa địa điểm ban đầu dưới sự bảo vệ của một ngôi chùa lớn. Đây cũng là nơi dành cho những nhà ẩn tu (những người sống tách biệt với thế giới), cũng như các vị thánh tăng và nhà sư trên núi tụ tập từ khắp đất nước.

“Chùa Bizoji”

Một trong năm nhánh của Chùa Miidera. Chùa được thành lập bởi Keiso Ajari (người hướng dẫn) (955–1019) của Chùa Miidera vào thời Heian (794–1185), và ông đã tôn bức tượng Quan Âm 11 mặt làm tượng thờ chính. Bức tượng từng được cất giữ trong đền Shigadera có liên quan đến Thiên hoàng Tenji. Những người thờ cúng muốn sự giúp đỡ của thần thánh đã khiến ngôi chùa bị quá tải trong thời kỳ Edo (1603–1868), và chùa trở nên đông đúc đến mức mũ của những người thờ phượng bị rơi ra; do đó, tượng Quan Âm này được gọi là “Kasanuge no Kannon” (kasa có nghĩa là chiếc mũ và nuge có nghĩa là bay ra) và càng thu hút nhiều người thờ phượng hơn. Bức tượng hiện được chỉ định là Tài sản Văn hóa Quan trọng và được trưng bày tại Nhà lưu trữ Tài sản Văn hóa Chùa Miidera. Tòa nhà của Chùa Bizoji đã bị phá bỏ vào thời Meiji (1868–1912) và khu đất xung quanh được thành phố Otsu phát triển thành Công viên Nagara. Bảo tàng Thủ công mỹ nghệ Nagara ở Thành phố Otsu / Bảo tàng Mitsuhashi Setsuko mở cửa vào năm 1995 và thu hút nhiều người dân vì đây còn là một công viên có thiên nhiên phong phú ở gần trung tâm thành phố.

“phong cách kiến trúc Thiền Tông”

Phong cách kiến trúc được các thiền sư mang đến từ Trung Quốc vào đầu thời Kamakura. Phong cách này còn được gọi là karayo.

“kumimono”

kumimono

Bộ phận này chủ yếu nằm trên đầu cột. Cấu trúc của nó là các khối chịu lực được lồng vào nhau và các đòn tay dùng để hỗ trợ thanh rầm chống đỡ xà nhà. Còn được gọi là tokyō hoặc masugumi.

“Bishamonten”

Bishamonten

Một trong Tứ Thiên Vương và cũng là một trong mười hai vị thần. Người ta nói rằng ông sống ở lưng chừng phía bắc của núi Sumeru và bảo vệ hướng bắc cùng với Yaksha và Rakshasa. Ông cũng được cho là vị thần bảo vệ kho báu. Ông được miêu tả là một lãnh chúa mặc áo giáp giận dữ cầm một ngôi tháp trong tay và tay kia cầm giáo hoặc cây côn quý. Ông là một trong 7 vị thần may mắn ở Nhật Bản. Ông còn được gọi là Tamonten, và tên này thường được dùng để nói về Tứ Thiên Vương. Còn có một tên gọi khác của ông là Kubira (Kubera trong tiếng Phạn), là chúa tể của sự giàu có trong thần thoại Hindu.

“sankarato”

sankarato

Cửa được ốp bằng các tấm ván mỏng và lưới renji, được đặt thành các ô nhỏ ở ngoài khung cửa

“hanazama”

hanazama

Đây là một phong cách Zen được sử dụng chủ yếu cho cửa gỗ ốp sankarato và các thanh ngang ramma của phòng khách hoặc phòng làm việc. Nó còn được gọi là hanaramma (hana có nghĩa là hoa trong tiếng Nhật), vì các họa tiết hoa được áp dụng cho tác phẩm kumiko (thanh gỗ mỏng tinh xảo) trên ô lưới. Những tác phẩm kumiko này được gọi là hanakumiko hoặc hanako.

“thời Momoyama”

Một trong những cách phân loại các thời đại. Khoảng 20 năm trong thời kỳ Toyotomi Hideyoshi nắm quyền vào cuối thế kỷ 16. Đối với lịch sử nghệ thuật, thời gian từ giữa thời Azuchi-Momoyama và đầu thời Edo có ý nghĩa quan trọng như một giai đoạn chuyển tiếp giữa Nhật Bản thời trung cổ và thời kỳ đầu hiện đại. Đặc biệt, các công trình xây dựng lâu đài, cung điện, đền, miếu tráng lệ cũng như các bức tranh trang trí trên cửa trượt bằng giấy và bình phong bên trong các tòa nhà đó cũng được phát triển. Ngoài ra, sự phát triển của thể loại tranh thể hiện cuộc sống đời thường và công nghệ thủ công như gốm, sơn mài, nhuộm và dệt rất đáng chú ý.

Thời Edo (Năm 1616)