TEXT
READER

Cổng Karamon là cổng giữa có mái lợp bằng vỏ cây bách của Toin (Đường Viện), nằm ngay chính diện của Phật đường Daishido (Đại Sư Đường). Cổng được xây cùng với Phật đường Daishido trong thời gian trùng tu vào thời Keicho (1596-1615).
Cổng Karamon là cổng mukaikaramon với ván diềm karahafu ở chính diện. Các trụ chính của cổng được vát cạnh rộng rãi, và phần cửa gỗ ốp sankarato được treo trên các cửa mở ra phía hai bên. Phần trên của cửa gỗ ốp sankarato được làm bằng lưới renji, còn phần bên dưới được làm từ các dải gỗ tasukizan tạo thành hoa văn hình chữ X. Hình dạng của tấm ván kaerumata ở trung tâm và các điểm độc đáo khác của thiết kế thể hiện đặc trưng của thời Momoyama (1573–1600).
Những viên ngói có hình mặt sư tử shishiguchi trên cổng đã được thay trong đợt trùng tu vào năm 1674. Trên những viên ngói này còn sót lại dòng chữ khắc của Nishimura Hanbe Masateru- người đã phát minh ra ngói lợp “sangawara”.

“mái lợp bằng vỏ cây bách”

mái lợp bằng vỏ cây bách

Mái nhà được lợp bằng vỏ cây bách và cố định bằng đinh tre.

“karahafu”

karahafu

Kiểu mái độc đáo với phần đầu hồi trải từ đỉnh phía trên xuống dưới với những đường cong nhẹ nhàng ở hai bên.

“mukaikaramon”

mukaikaramon

Một cổng với ván diềm karahafu ở chính diện.

“Các trụ chính của cổng được vát cạnh rộng rãi”

Các trụ chính của cổng được vát cạnh rộng rãi

Vát mép (mentori) là kỹ thuật cắt bỏ các cạnh góc vuông của lăng trụ. Kirimen - dạng phổ biến nhất, được tạo ở góc 45° giữa hai mặt vuông góc kề nhau nằm ở 4 góc của lăng trụ. Dựa trên chiều rộng của cột, loại có chiều rộng vát lớn được gọi là omentori, với chiều rộng vát ngắn được gọi là itomen (vát nhẹ) và với các cạnh góc vuông được vát nhẹ vào trong được gọi là sumiiri.

“sankarato”

sankarato

Cửa được ốp bằng các tấm ván mỏng và lưới renji, được đặt thành các ô nhỏ ở ngoài khung cửa

“renji”

renji

Khung gỗ với kumiko (những thanh gỗ mỏng tinh xảo) được sắp xếp theo chiều dọc hoặc chiều ngang.

“tasukizan”

tasukizan

“kaerumata”

kaerumata

Bộ phận này nằm giữa hai đà nối, mở rộng sang hai bên về phía đáy với những đường cong, giống như con ếch dạng chân. Mặt khác, tên của nó được cho là bắt nguồn từ karimata, có hình dạng đầu mũi tên, với cạnh tách ra làm hai.

“thời Momoyama”

Một trong những cách phân loại các thời đại. Khoảng 20 năm trong thời kỳ Toyotomi Hideyoshi nắm quyền vào cuối thế kỷ 16. Đối với lịch sử nghệ thuật, thời gian từ giữa thời Azuchi-Momoyama và đầu thời Edo có ý nghĩa quan trọng như một giai đoạn chuyển tiếp giữa Nhật Bản thời trung cổ và thời kỳ đầu hiện đại. Đặc biệt, các công trình xây dựng lâu đài, cung điện, đền, miếu tráng lệ cũng như các bức tranh trang trí trên cửa trượt bằng giấy và bình phong bên trong các tòa nhà đó cũng được phát triển. Ngoài ra, sự phát triển của thể loại tranh thể hiện cuộc sống đời thường và công nghệ thủ công như gốm, sơn mài, nhuộm và dệt rất đáng chú ý.

“shishiguchi”

shishiguchi

Tương tự như gạch ngói đầu hồi onigawara (ngói chóp có hình mặt quỷ), mái ngói được đặt ở cả hai đầu của tòa nhà để trang trí đầu hồi. Mặc dù chúng được gọi là shishiguchi (shishi có nghĩa là sư tử trong tiếng Nhật), chúng không có hình vẽ mặt sư tử, mà hình thành từ những viên ngói cuộn được gọi là kyonomaki, và những viên ngói trải dài sang hai bên nằm ở phần dưới được gọi là hire.

“sangawara”

sangawara

Loại mái lợp chỉ dùng một loại ngói với mặt cắt ngang gấp nếp. Phương pháp lợp mái được phát minh vào thời kỳ Edo (1603–1868). Ngói này trước đây được gọi là ngói “đơn giản”, vì chúng tiết kiệm hơn so với ngói hongawarabuki. Ngày nay, các công trình nhà phố, công trình nhà ở truyền thống đều có kiểu lợp này.

“dòng chữ khắc của Nishimura Hanbe Masateru”

dòng chữ khắc của Nishimura Hanbe Masateru
Thời Momoyama